Cô vợ trẻ khốn khổ và gã chủ nợ tàn nhẫn, thành trăm mảnh. – Minh ơi… Minh ơi… Nước mắt nàng giàn giụa, đôi môi run rẩy kêu tên anh. Hai bàn tay nàng sờ khắp ngực anh muốn tìm ra nơi viên đạn kia ghim vào. – Anh không sao… Trước đôi mắt nhòe nhoẹt nước của Nhật Vi, Minh thều thào nói, rồi chậm chậm ngồi dậy. Một cánh tay nó giở lên, khó nhọc lắm mới giở được cái mũ bảo hiểm ra khỏi đầu… Trên chóp cái mũ có một vết cắt sâu hoắm còn tỏa ra mùi khét lẹt. – Anh ơi… Nhật Vi ôm chầm lấy Minh, gục đầu vào vai anh khóc nức nở, Cô vợ trẻ bất hạnh và gã chủ nợ bệnh hoạn bất chấp Ba Mẹ,